Tùng, tùng, tùng!!!
Các bạn có nhận ra đó là âm thanh đó không? Tôi dám chắc rằng, nếu bạn đã từng trải qua những ngày tháng mài đũng quần trên ghế nhà trường, bạn sẽ dễ dàng nhận ra âm thanh ấy. Với bất kì một học sinh nào, tiếng trống trường luôn luôn, hoặc đã từng, là âm thanh quen thuộc và gần gũi nhất. Riêng với cá nhân tôi, một thầy giáo trẻ, âm thanh ấy như một sợi dây liên kết vô hình giữa quá khứ với hiện tại, giữa tuổi thơ cắp sách đến trường với công việc giảng dạy ngày nay, và trên hết, là nhạc điệu tâm hồn của bất kì ai yêu quý và muốn gắn bó với môi trường học đường.
Cứ mỗi lần âm thanh ấy vang lên, tôi như được quay về với thời áo trắng ngày xưa.Tiếng trống bắt đầu năm học mới, tiếng trống vào lớp, tiếng trống giờ ra chơi, tiếng trống tan trường… Tất cả như một nhịp điệu tự nhiên ăn sâu vào tâm trí của đứa học trò tiểu học non nớt ngày nào. Ban đầu, tiếng trống báo hiệu cho những giờ học thật vui bên thầy cô, bạn bè. Rồi lên cấp hai, tiếng trống ra chơi được chờ đợi nhất, vì khi ấy, tiếng trống báo hiệu giờ giải lao đầy thú vị với những trò vui cùng bạn bè, sau những giờ học cằng thẳng. Đến những ngày tháng tuyệt vời của thời cấp ba, lại mong chờ tiếng trống tan trường để chạy vội ra cổng, đứng đợi để được nhìn thấy bóng dáng và nụ cười thoáng qua của một ai đó, và rồi ngẩn ngơ với cảm giác rung động đầu đời. Cứ như thế, tiếng trống trường đã gắn liền với thời học sinh một cách tự nhiên và sâu sắc nhất. Có lẽ vì vậy nên khi tiếng trống trường được thay bằng tiếng chuông điện, trong tôi như có cảm giác hụt hẫng, như bị thiếu mất một thứ gì đó rất quan trọng. Và năm cuối cấp, khi âm thanh tiễn chân những học sinh trưởng thành rời khỏi ghế nhà trường vẫn là tiếng chuông điện, bỗng dưng cảm thấy trong lòng có chút buồn man mác…
Năm tháng đại học trôi qua thật nhanh. Giờ đây, tôi trở về và bắt đầu con đường của mình ở ngôi trường mới. Và điều tuyệt vời nhất chính là tại ngôi trường ấy, hàng ngày tôi lại được nghe âm thanh thân thuộc của một thời. Tiếng trống vào lớp, tiếng trống chuyển tiết, tiếng trống ra chơi, tiếng trống tan trường… những âm thanh rộn rã ấy vui mừng đón tôi như một người bạn cũ và cùng tôi bước trong những ngày tháng đầu tiên của sự nghiệp trồng người. Dù cương vị bây giờ đã khác nhưng cảm xúc thì vẫn nguyên vẹn như xưa.
Trong buổi lễ khai giảng, khi thầy Trần Đinh – Hiệu trưởng nhà trường, đánh hồi trống bắt đầu năm học mới, chắc hẳn không chỉ tôi mà toàn thể học sinh trường THPT Phan Chu Trinh đều thấy phấn khởi và tự tin, vững bước vào năm học mới. Tiếng trống trường hào hùng, dõng dạc của thầy Đình sẽ là lời khích lệ, động viên cho toàn thể giáo viên và học sinh của trường tiến lên gặt hái thật nhiều thành công trên chặng đường dài phía trước. Và sau này, khi ra trường, trong hành trang của mỗi học sinh sẽ vẫn luôn lưu giữ lại kí ức về tiếng trống trường năm xưa.
Tùng! Tùng! Tùng! …
Trang Hoàng Vĩnh Sang (tổ Sử - GDCD)