Chúng tôi cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền. Con thuyền nhỏ cố căng buồm để vượt qua bão táp, cơn bão táp của buổi giao thời giữa cũ và mới, chưa thật rõ ràng giữa đúng và sai, giữa thiện và ác, giữa phù hợp và không phù hợp. Chúng tôi đã thật sự yêu thương nhau.
Sau mỗi tiết dạy thành công chúng tôi cùng chia nhau niềm vui hạnh phúc. Những trăn trở trong chuyên môn chúng tôi cùng nhau tháo gỡ. Những gì chưa tốt chúng tôi càng làm cho tốt hơn. Có rất nhiều những giọt nước mắt buồn vì học trò hư không chỉ của cô chủ nhiệm. Chúng tôi biết san sẻ cho nhau những niềm vui và cả những nỗi buồn.
Có thể những bài dạy của chúng tôi chưa hay , có thể công tác chủ nhiệm của chúng tôi chưa thật tốt, có thể chúng tôi ứng xửa chưa thật đẹp nhưng chúng tôi có những trái tim rất chân thành. Chúng tôi chân thành khi góp ý phê bình nhau, chúng tôi chân thành khi giúp nhau hoàn thành công việc, chúng tôi chân thành san sẻ cho nhau những đồng tiền ít ỏi lúc chờ lương. Những trái tim chân thành không biết tranh giành, đố kị, bon chen. Chúng tôi thực sự đã dựa vào nhau để sống và làm việc. Con thuyền nhỏ đã đưa chúng tôi vượt qua rất nhiều khó khăn trong suốt 15 năm gắn bó với mái trường Phan Châu Trinh.
Ký niệm mười lăm năm thành lập trường, những cô giáo của tổ Sử - Địa – Gíao dục công dân :
Dù ở tuổi hai mươi
Hay ở thời đầu bạc
Không nề chi tuổi tác
Vẫn dâng đời mùa xuân...